Lần này Ôn Văn dốc hết sức tung ra một phát công kích, sự tồn tại của trạm thu nhận tuyệt đối không thể vì chuyện này mà bị đối phương thăm dò ra.

Năng lượng đen kịt theo liên hệ kia tấn công tới, đụng vào năng lượng u ám của Ôn Văn, dễ dàng bị đánh tan.

Kiều Khôn đang dò xét mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, không khỏi kinh hãi.

Kiều Khôn mượn dùng sức mạnh huyền bí của viện bảo tàng để tiến hành dò xét, ngoại trừ trực tiếp truy lùng tới trên người cường giả cấp Tai Biến, cho dù là sự tồn tại cấp Tai Nạn chân tự cũng không thể nào dẫn tới phản phệ!

Hắn biết, có lẽ mình đã đá trúng tấm sắt rồi!

Thế nhưng này vẫn chưa xong, mục đích của năng lượng tối đen kia là muốn dò xét, mà năng lượng của Ôn Văn phát ra là một cú tấn công toàn lực, sức lực hai bên căn bản là hoàn toàn khác biệt, sau khi đánh tan thăm dò của viện bảo tàng, sức mạnh ngục đốc Tai Nạn đánh vào trên viện bảo tàng huyền bí!

Nhưng bản thân viện bảo tàng huyền bí cũng là vật thu nhận cấp Tai Biến, đương nhiên sẽ không tùy ý để sức mạnh của ngục đốc Tai Nạn tổn hại bản thể.

Một bông hoa tinh thể màu đỏ khổng lồ yên lặng nở rộ trên đỉnh viện bảo tàng, mà thanh thập tự màu đen khổng lồ từ trên không trung giáng xuống!

Hai luồng sức mạnh cấp Tai Biến va chạm kịch liệt, hết thảy xung quanh viện bảo tàng đều bị nghiền nát, uy lực mạnh mẽ quét ngang khắp thành phố, mỗi người dân trong thành phố Khánh Xuyên đều cảm nhận được cảm giác đè nén khó nói nên lời.

Thật giống như chính mình đang chìm sâu dưới nước, cơ thể bị dòng nước lạnh băng đè ép, có một bàn tay trơn nhẵn lạnh lẽo bịt chặt miệng mũi mình!

May mắn là ở xung quanh viện bảo tàng không có tòa nhà dân cư nào, vì thế cú va chạm này mới không gây ra thương vong cho nhiều người.

Mà người siêu năng thì cảm nhận lại càng rõ ràng hơn, trong cảm giác của bọn họ, ở vị trí viện bảo tàng tựa hồ có hai con quái vật khổng lồ đang liều mạng chém giết.

Xa xa nhìn lại, có thể nhìn thấy một đóa hoa diêm dúa màu đỏ chống đỡ một cây thập tự to lớn màu đen, làm người ta cảm thấy trang nghiêm lại đặc biệt yêu dị.

...

Trường Tôn Cảnh không đưa Hùng Ưng về nhà mà đưa tới Hiệp Hội Thợ Săn.

Nếu Ôn Văn đã giao cho anh toàn quyền sự lý chuyện Hùng Ưng, vậy thì anh phải đặc biệt thận trọng, đưa Hùng Ưng về hiệp hội rồi cùng mọi người đưa ra quyết định.

Có điều Trường Tôn Cảnh đã biết kết quả đại khái, Hùng Ưng tuy đã mang tới phiền phức cho hiệp hội nhưng hắn cũng đã giúp đỡ giải quyết rất nhiều phiền phức, hơn nữa hành động hi sinh chính mình để cứu giúp người khác thật sự làm nhóm thợ săn đồng cảm.

Vì vậy cuối cùng hẳn sẽ đưa Hùng Ưng về nhà, để cậu ta an bình vượt qua một năm cuối cùng, cao lắm là để một nhân viên hỗ trợ trông chừng khoảng thời gian một năm này mà thôi.

Trường Tôn Cảnh dẫn Hùng Ưng vào Hiệp Hội Thợ Săn lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ làm khó bọn họ suốt hai tháng rốt cuộc cũng bị bắt, quyền xử lý được giao cho bọn họ, đây là chuyện rất đáng ăn mừng.

Tuy bọn họ đều từng bị Hùng Ưng đánh nhưng thấy Hùng Ưng vẫn chỉ là một đứa trẻ vị thành niên, cơn giận này cũng tiêu tan.

Có điều một phen trêu đùa là không thể tránh được, Hùng Ưng khoác tấm áo khoác da sói màu trắng ngồi ở chính giữa, bị nhóm thợ săn hỏi han, trêu đùa tới mắc cỡ đỏ bừng mặt.

Có hai nữ thợ săn còn hỏi chuyện về bạn gái, chuyện này làm Hùng Ưng thật sự rất xấu hổ.

Mặc dù trước khi nhận được siêu năng lực, tính cách của cậu ta kỳ thật cũng gần giống với hiện tại.

Nghe nói có bạn học cùng lớp nào bắt nạt người khác thì Hùng Ưng liền đứng ra nói đạo lý, thấy ai có thói quen không tốt liền chỉ ra chỗ sai.

Phạm vi giảng đạo lý và chỉ ra chỗ sai rất rộng, thậm chí bao gồm cả bạn học nữ mà Hùng Ưng thích và cả giáo viên... vì thế tạo thành cục diện là cậu ta cơ bản không có bạn bè gì cả.

Có điều mặc dù đang bị đùa giỡn nhưng Hùng Ưng cảm thấy rất nhẹ nhàng, bởi vì người nơi này đều giống như cậu, đều có năng lực kỳ quái, hơn nữa cũng không có địch ý.

Hùng Ưng cho rằng sau khi đến nơi này sẽ phải đối mặt với màn tra hỏi lạnh như băng, không ngờ lại tràn đầy tình người như thế.

Nếu không phải cậu ta chỉ có thể sống được một năm nữa thôi, bằng không thì gia nhập tổ chức này cũng là lựa chọn tốt.

Đột nhiên trong phòng nháy mắt an tĩnh lại, cơ thể của nhóm thợ săn chấn động, hoảng sợ nhìn về một hướng, đó là... va chạm sức mạnh cấp Tai Biến!

Năng lực của hiệp hội thành phố Khánh Xuyên ngay cả một quái vật cấp Tai Nạn bình thường cũng khó xử lý, huống chi là sự kiện cấp Tai Biến?

Đây không thể nghi ngờ là tai nạn trời giáng đối với tiểu đội thành phố Khánh Xuyên, nhưng cho dù là vậy thì bọn họ cũng không thể làm rùa đen rút đầu, cho dù sau đó có lẽ sẽ phải chết thì đây vẫn là chức trách của bọn họ, bọn họ phải tới hiện trường.

Mới vừa nãy tình huống vẫn còn rất ấm áp, thoáng cái đã trở thành tràn đầy hơi thở kiên cường và sẵn lòng hi sinh, tất cả thợ săn đều chờ xuất phát, chuẩn bị tới hiện trường.

Lòng bàn tay Hùng Ưng ướt đẫm mồ hôi, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ đến như vậy, ngay cả ác mộng vặn vẹo cũng không làm cậu có cảm giác đáng sợ như thế.

Hùng Ưng vẫn luôn cho rằng thực lực của mình rất mạnh, dù sao trước đó người mạnh nhất mà hắn từng thấy qua chỉ là Ôn Văn mà thôi, thế nhưng trước mặt uy lực đột nhiên xuất hiện này, không quản là cậu ta hay Ôn Văn thì chỉ như con kiến mà thôi.

Hùng Ưng biết rõ bản thân mình có thể tạo thành phá hoại lớn cỡ nào, vì thế cũng càng hiểu được chủ nhân của uy lực này rốt cuộc nguy hiểm thế nào, đối mặt với sự tồn tại đáng sợ này, nhóm thợ săn này lại không chút do dự chạy tới hiện trường, chẳng lẽ bọn họ không sợ chết sao.

Điều này làm Hùng Ưng có thêm một phần kính trọng với nhóm thợ săn này, những người siêu năng này thực lực không bằng mình nhưng lại có thể thản nhiên đối mặt với nguy hiểm, nhưng mình vẫn luôn tự xưng là anh hùng lại ngồi chờ ở nơi này sao.

Nhưng nếu mình đi thì nhất định sẽ chết!

Đây là lần đầu tiên Hùng Ưng bối rối như vậy trước khi hành động, trong đầu cậu ta hiện lên rất nhiều hình ảnh, những hình ảnh này có chính mình, có cha mẹ mình, có bạn học nữ mà mình thầm mến.

Trong trái tim Hùng Ưng truyền tới âm thanh buồn bã, âm thanh này chỉ có hắn nghe thấy.

"Cậu đã vì người khác mà làm đủ nhiều rồi, cậu nên nghĩ tới chính mình, nghĩ tới người nhà của mình, và cả tương lai của mình nữa."

"Cậu là người tốt, không nên ra đi sớm như vậy, hơn nữa tôi đã làm cho cậu nhiều như vậy, cậu nhẫn tâm để cậu và tôi cùng chết sao?"

Đây là lần đầu tiên Hùng Ưng tiến hành giao lưu trực tiếp với trái tim ma quỷ, nội dung cuộc trao đổi đều là trái tim ma quỷ khuyên nhủ hắn.

Nhưng Hùng Ưng chỉ nghe thấy một câu nói: "Tôi và cậu cùng chết!"

Chỉ cần mình chết, trái tim ma quỷ cũng sẽ chết, trên thế giới này sẽ không bao giờ có một trái tim ban cho người ta sức mạnh nhưng lại xui khiến người ta làm chuyện ác nữa, đây cũng chính là chuyện tốt nhất mà Hùng Ưng có thể làm.

Vì thế Hùng Ưng ngửa đầu im lặng một hồi, sau đó lớn tiếng nói: "Ngài Trường Tôn, xin hãy cởi trói cho tôi đi, tôi muốn đi cùng mọi người!"

"Cậu điên rồi sao, cậu đi thì nhất định sẽ chết!" Trường Tôn Cảnh đang chuẩn bị trang bị, thoáng cái liền sửng sốt, nhíu mày nói với Hùng Ưng.

Hùng Ưng mỉm cười nói: "Bọn anh ngay cả tôi cũng không đối phó được, đối mặt với tình huống đó thì có thể làm gì chứ, để tôi đi đi... ít nhất tôi cũng mạnh hơn bọn anh!"

Sau đó Hùng Ưng thầm nói với trái tim ma quỷ: "Tao muốn cùng chết với mày!"

0.13074 sec| 2414.008 kb